Chị Nhân luôn cật vấn Hoàng lý do tước đoạt chiếc quần lót của chị. Anh nói là không lấy luôn, chỉ mượn thôi. Chị hỏi lại : để làm gì. Hoàng bảo : tại cần, tại thiếu thì mượn. Nói mượn hẳn là phải trả, nhưng bao giờ. Hoàng bảo khi nào lấy vợ thì trả.
Chị Nhân phản bác quen mặc kín trong người, đùng cái Hoàng lột cất nên chị cứ ngỡ là cởi truồng, đi phải khép nép đôi chân. Hoàng chọc giỡn : thì để nó mát một tí đã sao. Tối nào Hoàng cũng phải ngủ truồng, có chết ai đâu. Chị Nhân nhấm nhẳng : cứ nói đến là mượn dịp xổ tục.
Hoàng thành thực nói với chị : không dấu gì Nhân, Hoàng mượn tạm quần lót của Nhân là để có chút hơi hướm bên cạnh. Chứ nằm một mình, đêm thấy dài quá. Lại nghĩ lung tung, nhớ đủ thứ. Cứ nghĩ đến Nhân là thằng em ngọ nguậy, dựng cột buồm. Chị Nhân đập bồm bộp vào người Hoàng : đồ quỉ, nói tào lao, khiếp.
Thực vậy, Hoàng đem quần về, cứ để nguyên xi không giặt giũ gì cả, nhét luôn vào áo gối, phía Hoàng đặt đầu. Hoàng muốn lúc nào hơi chỗ kín của chị cũng lẩn vẩn cạnh bên. Có khi chợt thức giấc, mũi đang ịn sát lụa quần, mùi hâm hâm dội lên quá thích. Đầu óc Hoàng bừng bừng hình ảnh cái *** của chị, nào là lông, nào là mu, nào là yếm ***, nào là lỗ đái, nào là hột le, tất cả kết thành một vòng tròn, xoay ùm ùm như chong chóng.
Nghĩ chừng nào thì cặc cương cứng như bị xiết. Nó hậm hực nhỏng lên nhỏng xuống, gật gà gật gù, Hoàng phải móc quần lót ra quấn quanh cho hai đứa nó hít ngửi nhau mà có ăn thua gì đâu. Những lúc ấy, tưởng tượng là chị Nhân nằm chèo queo cũng thèm thuồng chờ đợi, anh đâm tức ngang. Đời vô cùng đểu giả, có *** chẳng đéo, bỏ mốc bỏ meo, vậy thì đem cho anh mượn có hay hơn chăng.
Dạo này hai người vượt quá mức thân mật, đi ra đi vào va quẹt tự nhiên, hở ra là lại rủ rê nhau vào buồng đặt máy quay roneo ti toe sờ bóp nhau một lúc, cũng đỡ. Cách vài trưa lại mượn cớ quay bài nên người ở chờ, người hấp ta hấp tấp về rồi vội quay lại, và thế là lại lột chị ra làm tình làm tội, bú trên bú dưới, liếm trong liếm ngoài, mút bóp lia chia, Hoàng thì đã miệng, đã tay, còn chị thì sướng ***, sướng vú. Ngặt cái sướng là sướng vậy vậy, chứ gọi tích cực thì chưa. Hai người phải đụ nhau thì mới đầy đủ ý nghĩa, song chưa dám. Cả hai đều nghĩ “ làm đĩ chín phương, còn dành một phương để lấy chồng “ nên đành vuốt bụng chịu. Vả lại chốn cửa Khổng sân Trình, có xuồng xã thì cũng phải biết hạn chế.
Thứ năm vụt đến. Tối thứ tư, Hoàng nôn nao không ngủ được. Sáng ra mệt mỏi nên nằm nướng. Anh chẳng thiết cài cửa mà cũng chẳng nghĩ đến chuyện mặc áo quần. Anh nằm nhông nhổng đó, cái quần lót đắp lên mũi, hít lấy hít để mùi hơi của chị Nhân.
Nghe tiếng gõ cửa, Hoàng nhỏm lên, lại nằm xuống ngay. Anh nói vọng ra : vào đi, Hoàng để cửa ngỏ đó. Chị Nhân vụt lách vào. Thấy màn chưa kéo mở ra, chị hỏi : ngủ gì lắm thế, trưa trầy trưa trật rồi. Người ta đi chợ gần vãn mà chưa mở mắt nổi. Hoàng đáp nhừa nhựa : ngủ nghê gì nổi, cả đêm khốn khổ với thằng em. Nó cứ ngông ngốc một củ, phải quấn cái quần của bà cho bớt nhức. Đã đến thì vào hẳn trong này, còn ọ ẹ gì nữa.
Chị Nhân ngần ngừ, định chờ ở ngoài, Hoàng lại thúc giục lần nữa. Chị Nhân vạch tấm màn ra chui vào. Trên giường, Hoàng nằm một cục, người ngợm trống trơn, chỉ một dúm quần lót đang che giữa háng đội đứng như dựng bởi một khúc cây. Chị vội nhắm mắt lại, lần đầu trông thấy Hoàng trong tình trạng lõa lồ, chị có vẻ thẹn. Hoàng trấn an chị : có gì mà ngại, trước sau gì cũng phải biết thôi. Vào đi, vào đi.
Chị Nhân rụt rè, nhích từng chút. Hoàng đốc thúc chị : Nhân thay áo đi cho khỏi nhăn. Cả quần ngoài nữa. Chị Nhân dở muốn dở không, nhưng đã đến nước “ tình trong như đã “ thì “ mặt ngoài còn e “ chi nữa. Chi co tay định kéo màn rồi mới cởi áo, song Hoàng đã ngăn lại : vẽ, vú mớm, *** đoi gì thì cũng đã nắm trong tay nhau cả rồi, còn lấm la lấm lét, dổm. Chị Nhân chẳng ngại, chị lần đưa tay cởi các hột nút áo dài cạnh nách.
Chiếc áo dài tuột lần ra, bên trong chỉ còn cái nịt vú. Vậy mà hơi thở chị cũng rộn rã, đàn bà nào chả vậy, dù có cởi ra đến trăm ngàn lần thì khi mắt đàn ông nhìn vào vẫn nhấm nha nhấm nhẳng. Hoàng cũng chẳng buồn nói khích, cứ lẳng lặng nằm yên. Chị Nhân hỏi áo cánh đâu, đưa cho chị. Hoàng lại cười hềnh hệch : xống với áo, lãng nhách.
Bữa nay, chị Nhân mặc cái nịt vú màu đen, loại cài sau lưng. Lại một thứ nịt vú xịn, nên hai vú cứ nhỉnh lên. Hoàng tỏ vẻ thích thú. Anh chăm bẳm nhìn không chớp vào hai cái vú, nhưng phải nén và giục chị : còn cái quần nữa, cởi nốt đi.
Lại phải một lúc đắn đo rồi chị Nhân mới rón rén lần tay cởi quần. Chị cẩn thận xếp gọn ghẽ đặt ở cuối giường. Tiếng Hoàng lại cất lên, lần này có vẻ thiết tha : em tháo nịt vú ra và lột cả quần lót, rồi lên nằm cạnh anh đây. Chị Nhân biết đã vào chỗ bị triệt buộc nên không còn phương cách nào nữa. Chị co tay ra sau lưng mở khóa cài, đặt nịt vú cạnh chỗ áo quần, còn chiếc quần lót thì phủ lên trên cùng.
Cuối cùng, một tay che cặp vú, một tay bụm chỗ háng, chị rón rén leo lên giường. Lần đầu tiên nằm cạnh một người đàn ông trần truồng không phải là chồng mình, nên chị hồi hộp dữ. Lại nữa, chị biết chắc lần này chị sẽ bị Hoàng địt mười mươi, nên tim càng khua loạn xạ thêm. Hoàng phải đưa hai tay ra đón. Chị Nhân cúi mặt chuồi người ụp lên khoảng ngực Hoàng, không dám chăm chăm nhìn vào khúc độn ở quần lót.
Hoàng xỏ tay qua nách chị, lôi nhẹ chị vào anh. Hai cái vú ép vào da ngực anh lạnh buốt. Anh lòn hai tay xuống ôm lấy hai vú sưởi cho chúng ấm lại. Anh nói vu vơ : bên ngoài lạnh lắm hả, vú em buốt quá, để anh xoa cho ấm. Anh bóp hai bầu vú lùng xùng. Chị Nhân day hai vú trong bàn tay anh, thịt mềm lục xà lục xục, trồi sụt khi anh nắn.
Hoàng nhích người hất cái quần lót che háng anh ra và lần tìm bàn tay chị Nhân đưa dần xuống chỗ con cặc anh đang ngỏng. Anh nói như hót : em rờ nó đi, anh cho em đấy. Chị Nhân không dám chạm mà cũng chẳng liếc nhìn. Hoàng phải giúi giúi mấy lượt, chị mới cạ gan bàn tay vào chỗ đó. Ôi chao, nó dài khiếp mà lại cứng như thỏi sắt. Ngữ ấy mà nó dùi vào *** mình thì lủng là cái chắc.
Hoàng thấy chị xà lơ lại khích vô : em nhìn đi cho biết. Chồng em chưa hề để em xem thì em xem tạm của anh đi. Cái ấy đem lại hứng thú và niềm vui cho em. Em sẽ biết thực sự dục vọng là thế nào. Hoàng hứa sẽ cho Nhân tột đỉnh ái ân để sự hi sinh của Nhân không uổng. Nhưng mà trước khi để Nhân biết rõ sự gần gũi tuyệt đỉnh của nam nữ, Nhân hãy để Hoàng dượt đã. Khi nào người Nhân nóng rực lên như bễ lửa thì Hoàng mới leo lên người Nhân.
Nói rồi, Hoàng đẩy người chị Nhân nhỏm dậy, xê dịch cho hơi thấp xuống và bắt đầu bú hết bên vú này đến bên vú kia. Miệng ngậm vú mà hai tay thì vần vò hai lườn bầu, kích thích cho chúng lều bều như đám bọt. Anh vọc vú chị hăng quá, miệng ngậm ào ào, tay vò không mỏi. Vú nhổn lên lại ì ọp bẹp xuống, hai núm lình phình, lình phình.
Chị Nhân cảm động lết cái *** vào bụng Hoàng. Lông *** vừa bết vào vùng đó, vừa đâm ngược vào hai mu và cái lỗ chè be khiến chị có cảm giác như đang có ai sờ, móc liên tục. Hoàng nhận ra cơn thèm khát đang nhen nhúm nơi chị, nên gia tăng bú mạnh thêm và bóp dữ hơn hai vú.
Một lúc sau, Hoàng bảo chị Nhân : em xoay người lại với anh. Đưa cái *** của em cho anh sờ đi, em sẽ thấy hay ho lắm. Chị Nhân bị đưa vào thế quá kẹt, từ chối không được mà nhận cũng chẳng xong. Càng lúc Hoàng càng chiếu nước cờ bí mà không có cách nào gỡ. Dùng dằng. Đắn đo. Cái đầu nặng chình chịch. Óc đảo tù mù. Chị Nhân thở dài từng đợt.