Hôm sau đi làm lại, chị Nhân vừa gặp đã trách Hoàng : hôm qua Nhân về mệt quá, tưởng là khuỵu giữa đường. Tay chân rã rời hết, lại mua nhiều món lỉnh kỉnh, xách bò lên dốc chợ muốn ngộp thở. May đâu gặp thằng em ruột phóng xe chạy qua, gọi í ới để nó đèo về giúp. Nó hỏi : chị bịnh hả, Nhân phải chối bay chối biến. Hoàng thiệt ác, làm Nhân bứt thở luôn.

Nhân giữa tháng, phụ huynh ít đến đóng học phí và việc trường cũng giãn bớt nên chị em có dịp đấu láo với nhau. Nhân trách qua, Hoàng trách lại, chung qui cả hai đều ở trong tình trạng thèm thuồng nhau mà chưa được thỏa mãn nên vẫn còn hậm hực. Hoàng bảo với chị Nhân : bà còn có ông ấy nằm bên, ngứa ngáy còn gác chân gác tay lên được, chứ tôi thì có nước chết một cửa tứ.

Chẳng cần dấu diếm, Hoàng nói huỵch toẹt ra hết trơn : ấy, nghịch bà xong thì đầu óc mụ cả. Thằng em nó trớ ra ướt nhão, xục thấy mồ vẫn còn thèm. Đêm phải nằm truồng cho đỡ nứng, Nhân biết không Hoàng phải cố nhớ lại cảnh nghịch em mà xổ ra mấy lượt mới bớt. Đến nỗi bỏ cả ăn cả uống, ngủ thiếp đi vì hết cả sức. Đêm thức dậy, chẳng còn gì ăn cả, hàng quán đóng hết, phải nhịn mà trông cho mau sáng.

Chị Nhân cười có vẻ nhạo : thôi đi, lão. Chỉ được cái phét. Đồ quỉ, ăn nói tục thấy ghê. Hoàng ung dung đưa tay bóp vú chị Nhân bên ngoài áo một cái, rồi trâng tráo trả lời : chứ không à, vú với mớm cứ bành bành tổ chảng thế này, bố ai chịu cho nổi. Chị Nhân phỉ phui như sợ ai trông thấy, dặn chừng anh : đừng xô bồ, nhỡ ai bắt gặp là mất việc, rồi rầy rà cả hai người. Hoàng không bóp vú chị nữa, song vẫn lầu bầu : được bú trên bú dưới khoái bỏ bu còn vờ vịt, mai kia lại ghé nhé. Chị Nhân gắt khẽ : nỡm, của đâu cho hưởng chùa thế.

Chiều thứ bảy và cả ngày chủ nhật, Hoàng chẳng đi đâu, cứ nằm nhà chờ. Nhưng chị Nhân không đến. Đến quãng gần trưa, Hoàng bò ra quanh phố thì thoáng thấy vợ chồng chị Nhân đèo nhau trên chiếc Lambretta. Hoàng đâm giận ngang, tạt vào qua cà phê gần đó, ngồi bàn cạnh cửa kính trông ra đường, lòng bực bực. Một lát, thấy ông chồng lảng vảng đi qua, chắc là Nhân đã xuống chợ, ông ấy gửi xe đi la bát chờ.

Trông ông ấy cũng bô trai, cao lớn, tóc chải dợn sóng, vậy mà địt vợ thì làm biếng. Phải vào tay Hoàng thì đêm bảy ngày ba, vô ra không kể, địt cho *** mệt nhoài, cặc vẹo đi mới thỏa. Kể chị Nhân thuộc loại nước nôi đầy đủ quá chứ, vú một giàn, đít một cối, *** một ơ, chỉ bú với vọc thôi cũng đủ no đến cổ. Ngữ này có cấm chợ cả tháng cũng không sợ đói, cứ ngày một tí cắn vú, ngậm *** cũng chẳng xuống cân.

Chưa bao giờ Hoàng thấy mất thú vị như cuối tuần đó. Dù uống ly xí muội pha nhiều đường mà cứ thấy có mùi đắng đắng nơi cuống họng. Hoàng chán nản đứng dậy ra khỏi quán, đi thẳng một mạch về nhà. Anh nằm uỵch ra giường, giận cay giận đắng. Anh căm lắm, định bụng hôm đi làm sẽ mắng cho chị Nhân một trận để hả sự tức tối của anh.

Thứ hai là ngày buồn nhất của Hoàng. Chị Nhân thấy vẻ lì lì này nên muốn hỏi cho rõ lý do. Phải đợi khi mọi việc xuôi xuôi, chị Nhân ỏn ẻn mở lời. Hoàng sôi lên, mắng như tát nước : bà làm đéo gì mà chẳng đến. Chị Nhân bật cười : ô hay, sao giận vơ giận vẩn vậy. Ai là vợ con gì anh mà mắng loạn xạ lên. Nhưng rồi chị cũng hạ bớt giọng nói rõ cho Hoàng nghe : cả tuần, ông ấy chỉ ở nhà dịp đó, có gan trời cũng bố bảo dám bò đến với anh. Chị cố dùng chữ anh để lấy lòng Hoàng.

Chị Nhân cho biết mỗi tuần chỉ có thể dung dăng dung dẻ với Hoàng vào thứ năm thôi. Và để khỏa lấp cơn giận đang bừng bừng của Hoàng, chị nhắn nhe : ăn dè no lâu, chịu vậy. Đừng đòi hỏi quá, Nhân cũng mong chứ nào kém. Hoàng nhủng nhẳng quay đi, chị Nhân riu ríu lặng im.

Lát sau, thấy Hoàng vào khu đặt máy quay roneo, chị Nhân vờ vào tìm gì đó, rồi xán lại cạnh Hoàng. Chị ưỡn bộ ngực đầy vun ra trước Hoàng và nài nỉ : đây, em đền. Sờ tí đi, cho đỡ. Hoàng đã định từ chối, nhưng nhìn thấy cặp vú chị Nhân phập phồng lên xuống, anh lên mặt đàn anh bảo chị Nhân : khép cửa lại đi đã. Chị Nhân làm liền. Hoàng được trớn ra lệnh : cởi nút áo dài ra. Chị Nhân lại làm theo. Bữa nay chị mặc cái nịt vú loại mở ra được để cho trẻ bú, Hoàng trố mắt khi thấy bầu vú chị độn vun lên. Bao sự giận dỗi xẹp tan hết, anh nuốt một ngụm nước bọt.

Rồi từng bước nhích tới, Hoàng vo hai tay lên nịt vú. Anh bóp hai trái vú ọp ẹp trong tay và vê vê bên ngoài lớp vải áo nơi núm vú hơi lồi lộ ra một tí. Chị Nhân đựa lưng vào tường chịu đựng. Hoàng vê một vài lần nữa rồi nhẹ mở chỗ vải đậy bầu vú ra. Hai trái vú được tháo bung nhâng nháo vểnh lên hổn hển. Hoàng thò tay bóp trực tiếp lên da trần của các vú, nặn nặn đều trong lòng tay. Kế tiếp, Hoàng nhón hai ngón cái và trỏ lên mỗi núm vú, kéo chúng ra, se se lăn cho cứng mọng rồi thả cho chúng săn lại. Một tí sữa rịn ra, giọt giọt lên các ngón tay Hoàng.

Chị Nhân rít lên như rắn huýt gió. Hoàng cũng say mê với đôi mắt lim dim. Anh vẫn bóp đôi vú và đồng thời hơi nghiêng người xuống há miệng ra ngậm một vú và còn một tay xoa bóp vú kia. Chị Nhân hơi loạng choạng, Hoàng phải dí đùi giữ chị khỏi ngả nghiêng, và tay để không chưa gì đã lòn vào lưng quần chị Nhân xoa vào đám lông *** xồm xoàm như râu rậm.

Chị Nhân sướng tê mà vẫn phải nhắc chừng Hoàng : thôi, đủ rồi. Ngưng lại đi, Hoàng, kẻo ai chợt vào thì bể hết. Hoàng tiếc ngẩn tiếc ngơ mà cũng phải nghe theo. Anh rút tay ở lưng quần chị Nhân ra, khẽ xoa lên tóc mình, còn bú gỡ và vần cái vú một hơi nữa mới chịu nhả. Chị Nhân sửa lại quần xộc xệch và cài lại áo dài. Chị chỉnh lại nịt vú cho đứng thẳng lên rồi bỏ ra ngoài trước.

Hoàng nán lại một chút cho hạ cơn dục và đồng thời để lỡ có ai vào thì cũng nghĩ là anh đang làm việc của anh. Lát sau, anh trở ra phòng, chị Nhân đang ngồi lịm ở bàn. Hoàng ké né ngồi vào bàn cạnh bên, im ỉm không nói. Hai người vướng víu chẳng động tay vào chuyện gì. Thỉnh thoảng Hoàng liếc xéo sang chị Nhân. Vài lần như thế, anh mới hỏi chị : này ở đâu đằng ấy có cái nịt vú độc đáo thế. Trước giờ sao chẳng mặc. Chị Nhân dẫn giải : hôm lễ cưới, con bạn rất thân đã tặng cho món quà đó. Chỉ mặc lúc nào cho con bú. Hoàng bật cười khành khạch : hôm nay có cho bé bú đâu mà cũng mặc nó vào người. Chị Nhân bẽn lẽn thưa thốt : tại Hoàng chê loại yếm kia chứ gì. Và để giải tỏa mọi bức bách, chị Nhân thêm : không mặc thì trách là không mặc, đến lúc mặc thì hỏi nọ hỏi kia. Thật là chán. Đàn ông các anh chả biết sao cho vừa.

Hoàng luôn chăm chăm nhìn vào bộ ngực chị Nhân. Nịt vú loại xịn có khác, đeo nó vào đôi vú câng câng lên, nhinh nhỉnh, vun đầy, tay ngứa ngáy chỉ muốn sờ vào, vò bóp mới đã. Mở toang hai nắp đậy ra thì hả hê bú và se đầu vú đến tấy lên mới thôi. Hoàng hình dung lại lúc ngậm vú chị Nhân vừa rồi, sao mà ngọt lịm. Giá lúc này hai người đang ở tại nhà Hoàng thì có phải hay biết bao nhiêu.

Hoàng tiếc là chỉ mới sờ được vào mớ lông *** chị Nhân, quả là êm bàn tay quá đi chứ. Những sợi lông mịn như nhung, êm như lụa, mềm như lá, to như hoa. *** xòe chẳng khác đóa sen vừa nở bung, nhụy vàng óng ánh. Nghĩ vậy, Hoàng cất lời khen lấy khen để : đằng ấy có cái hĩm to phải biết. Sờ đã sướng mà ngậm cũng thấy đầy cả mồm. Này bữa nào cấm chợ, nhớ đến cho tớ gặm tạm thay cơm và thức ăn nhé.

Thấy Hoàng đã hết giận, chị Nhân vui lây, nhưng vẫn làm ra vẻ chê trách : miệng để ăn nói lời hoa mỹ, có đâu nói chuyện bẩn thỉu như vậy. Hoàng quặc lại : phải, bẩn mà người ta ngậm vào thì cứ nẩy người và đưa hết *** ra mà chịu. Mặt chị Nhân đỏ nhừ tựa gấc chín, song lại có vẻ thích. Hoàng chọc luôn : đấy lại đỏ mặt lên rồi, chả trách các cô chúa là rắc rối, thích bỏ sừ mà cứ ngúng nga ngúng nguẩy.

Hoàng không đùa dai, nhưng bảo chị Nhân : trưa nay Hoàng cần quay ít bài cho các thầy, Nhân có thể nán lại giúp tớ một tay không. Chị Nhân biết là Hoàng gạ, vậy mà cũng giải thích cho Hoàng nghe : mình phải tạt qua nhà một chút, lo cho bà cụ, bà chị, và bọn nhóc rồi quay lại sớm với anh. Chị lại phải khơi đến tiếng anh để Hoàng khỏi dỗi. Từ đó, Hoàng cứ mong sao chóng hết giờ.

Thực ra, chuyện quay bài giúp các thầy đâu cần gì gấp gáp. Lại nữa, Hoàng làm là vì cảm tình, chứ chẳng lấy công lấy cán gì. Hoàng cốt ướm dò xem liệu chị Nhân có dám phiêu lưu với anh chăng, ai ngờ chị ấy lại a tòng đến vậy. Hoàng mừng lắm. Buổi trưa, Hoàng quyết ở lại, tạt ra đầu ngõ làm tô phở, rồi quay vào văn phòng khép cửa lại chờ. Giờ học tan, chẳng học sinh nào ở lại trường. Văn phòng đóng cửa là chuyện đương nhiên.

Chị Nhân có mò tới thì cũng có sẵn chìa khóa riêng để vào. Hoàng lấy chiếc ghế vào phòng quay roneo, ngồi gác chân lên máy, gà gật ngủ. Đang thiu thiu thì chị Nhân vô. Chị đánh thức Hoàng dậy. Chị tự nhiên cởi áo dài, chỉ mặc chiếc áo cánh mỏng. Hoàng khen chị một câu : gớm, nhìn cứ nung núc một tòa thiên nhiên. Chị Nhân háy hó dọa : ngạo người ta bỏ về ngay đấy.

Hoàng vội ôm giữ trịt chị lại, hấp tấp bợ vào hai vú bên ngoài áo mà bóp ti toe. Chị Nhân rúm người xuống, Hoàng kê cằm lên phía lưng ngoạy ngoạy thêm. Hai tay còn lòn ở phía trước tì tì xoa nắn và đằn chị ngả vào người anh, lần mở chiếc áo ra. Hai người kéo co như đánh vật, manh áo phấp phới hở toác. Hoàng chụp vào hai bầu nịt vú vò loạn xạ. Chị Nhân không chống cự nữa, ngoan ngoãn nửa ngồi nửa dựa lên Hoàng.

Anh giật tung mấy nút bấm ở nịt vú để giải phóng hai trái vú đang đòi được bóp trực diện. Chưa gì những cái núm đã đội cao lềnh khênh nhọn lễu, tấy tấy như hai hòn bi. Hoàng càng xục tay vê chúng như nặn viên bi bằng đất sét, đến lúc chúng vun vều như chiếc nấm con thì chị Nhân chỉ còn là một người nằm lịm trên tay Hoàng.

Hoàng kẹp mỗi đầu vú bằng hai ngón tay của từng bên và vắt day cho chúng lều phều. Chị Nhân ưỡn mãi vú ra cho Hoàng nghịch, anh hiểu ý chị nên xòe to cả bàn tay ra mà úp lên vò hai bầu vú ngây ngất. Chị ưỡn ẹo và dùng dằng thân người theo những cú bóp say sưa của Hoàng.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận