Từ ngày được giám đốc sở cất nhắc lên chức phòng Nhì, cô Tám hết còn lo chuyện phải thức sớm, lăng xăng vệ sinh, trang điểm để đến chỗ làm kịp giờ nữa. Cô tự tung tự tác, muốn nằm thì nằm, muốn lăn lóc thêm giữa nệm ấm chăn êm thì cũng chẳng ai thúc giục hay la rầy cô nữa.
Sướng như vậy mà cô vẫn chưa hài lòng. Ông giám đốc lo cho cô từ nhà cửa, tiền tiêu, xe đi, nữ trang, thế mà cô cứ buồn. Nói nào ngay, tuy trên danh nghĩa cô là vợ nhí của ổng, nhưng phần lớn phải nằm không. Bà phòng Nhứt của ổng dữ như sư tử, về tới nhà giữ rịt ổng, nên được chăng hay chớ, dăm thì mười đỗi, ổng xẹt tới, vội vội vàng vàng như đi ăn trộm, rồi dzọt lẹ.
Cô buồn thấu đời, nhà cao cửa lớn mà làm gì, tiền của thừa mứa mà làm gì, vàng vòng đỏ tai mà làm gì, trong khi có cái thể xác thì bỏ lăn bỏ lóc, đóng rêu đóng mốc, thấy sợ. Đã mấy lần cô xin ông giám đốc để cô cho mướn phòng bớt, ông giẫy nẩy lên như đỉa phải vôi. Dứt khoát ổng hổng chịu, ông nói : bộ em muốn đưa thằng thanh niên nào vô để đêm đêm em hú hí rồi quên lần thằng già này hở.
Cô nói hổng phải, em muốn cho bà cô mướn cho có bạn, chớ anh bỏ bê em, đêm nằm một mình em sợ lắm. Ông cũng gạt phăng : hổng được, đàn bà cũng vậy, họ vô đây rồi bép xép tùm lum, tới tai bả, anh chết mất. Mấy bà hay tò mò, gặp anh vô ra, thế nào cũng thọt thẹt chạy méc lấy điểm. Em cứ ở mình đi, anh sửa sang vững chắc cho, hổng sợ ai vô được, kể cả ma đi nữa.
Cô lại ỏn ẻn xin ông để má cô lên ở chung. Ông càng phát bực, la om sòm : chèn ơi, sao em nói nhây quá, má xần vần ở đây rồi anh tới làm sao. Muốn hun em cũng phải dòm tới dòm lui như ăn cắp, còn nói chi em ngủ với anh, la ông ổng, bà già nghe dzị hợm lắm.
Thế rồi ông kêu ban bệ của sở xuất tiền sửa chữa nơi ở của ông, dại gì ông ghi địa chỉ của phòng Nhứt vì thời buổi này vật nhau chí chóe, đưa về đó để sau có cớ họ núm tóc không còn một sợi. Ông ghi địa chỉ phòng Nhì vì trên hộ tịch, ông có dây mơ rễ má liên hệ gì tới nơi đó. Ai có tố thì cũng đến huề, ông tính kỹ ăn vụng phải biết chùi mép cho sạch. Cho dù ông đã thừa khôn ngoan ăn thành dây thành dọc, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Cô Tám nghe xẩu mình vô cùng. Sau này cô tính lại phải đặt ông vô chuyện đã rồi mới mong đạt mục đích. Cô nhờ người mach mối cho thuê bớt phòng, không đăng bảng gì hết và một hai nhận anh sinh viên là cháu lên tỉnh học, hổng lẽ bỏ lơ. Ông giám đốc bực lắm, nhưng nghe cô ca kệ : thằng nhỏ suốt ngày trong phòng miệt mài lo học nên hổng ló ra ngoài bao giờ. Mấy lần ông giám đốc tới, bề cô rân trời, tưởng là còi xe cứu cấp hụ, cô Tám kêu ông ổng, vậy mà nhà cũng êm ru. Lâu dần rồi ông giám đốc cũng lơ.
Phần cô Tám đôi khi ngồi buồn nhớ lại thời còn đi làm mà chúm chím cười một mình. Hồi tưởng lại lần đầu đem hồ sơ vô để ông giám đốc đọc và ký duyệt, cô Tám thấy ông thầy sửng luôn. Ổng đang hung hăng cự nự ai đó trong máy, bỗng dịu đi, nói lúng búng : tui đang bận, để khi khác bàn tiếp. Rồi nhanh nhảu ông cúp máy xoay sang hỏi lửng : chớ em vô làm hồi nào mà tui hổng hay. Cô Tám bẽn lẽn còn hơn cô gái bị mấy xì thẩu Hàn, Đài, Mã đến coi mặt, nên tay chưn lóng ngóng, vo hông áo dài làm thinh.
Ông giám đốc phải nhắc khéo : ủa, sao tui hỏi mà em hổng đáp. Cô Tám nghĩ mãi mới rặn ra được một câu : tại em thấp hèn, nhỏ nhít quá, đâu dám để ông giám đốc quan tâm. Quan nhà ta có vẻ hài lòng nghĩ bụng : chèn ơi ! sao có con nhỏ ngon lành dữ tợn. Thế là ông vội nhấc điện thoại dặn bên ngoài không tiếp khách để ông còn ngâm cứu hồ sơ cho kỹ, chừng nào ổng kêu lại mới mời khách vô.
Cô Tám bỗng ngượng ngùng và lúng túng vì thấy ông giám đốc gạt hết mớ giấy tờ trên bàn và lịnh cho cô bày mớ hồ sơ lên cho ông xem. Cô rón rén xìa xìa bàn tay, nhớm người trình tới, ông giám đốc gắt lên : làm ăn cập rập vậy, bước vòng qua đây bày cho có thứ tự thì tui mới biết đường mà rờ chớ.
Cô Tám phải vâng theo, rị rị sáp lại gần chỗ quan ngồi. Tuy có hơi nhích cái ghế có bánh xe xoay ra, nhưng khoảng cách vẫn gần khít rịt. Trong khi cô Tám run run bày mọi thứ thì ông giám đốc mắt cứ dán để vào khoản trước ngực lù lù một đống ngang tầm nhìn.
Cô Tám hồi hộp càng thở mạnh làm cho hai trái bưởi Biên Hòa khua đùng đùng cứ chực xé áo chui ra. Ông giám đốc thoáng hít ngửi thấy cái mùi chua chua đằm đằm rất đàn bà nên lạc lõng hồn vía hết trơn. Ông ấp úng mãi mới thốt ra lời : em làm lâu chưa mà sao tui hổng hay hè ! Cô Tám lí nhí thưa : dạ, em được mấy tuần rồi.
Ông giám đốc chẳng vội xem hồ sơ chi cả mà hỏi lẩn thẩn chi đâu : chớ em bận áo lót hiệu gì mà coi hấp dẫn quá vậy. Ông nói còn hai tay khua tròn tròn làm cô Tám mắc cỡ cách chi. Thực ra, thân phận cô nào có tiền của gì để sắm thứ hàng hiệu, chẳng qua tại nó vốn to xù từ thuở bé nên coi gồ ghề, kịch cộm đó thôi. Nhưng nói làm sao cho quan hiểu đây.
Ông giám đốc biết cô thẹn nên phải đưa đà : ờ, tui hỏi cho biết để sắm cho bả vài cái, chớ bả ăn mặc luộm thuộm quá, coi bèo nhèo hết trơn. Cô Tám nghĩ ngay: mấy bố đàn ông gần như y hệt nhau, cứ động đến vợ là chê ỏng chê eo mà cóc có bố nào dám bỏ, chẳng qua các bố ra đường thấy phở bún bán tùm lum, ăn cơm nhà lâu ngày chán mứa thì muốn thay đổi cho vui, chớ sợ bằng chết.
Ông giám đốc thấy cô rụt rè thì càng ra điều hợp nhãn nên xoắn xuýt khen đủ điều. Sau cùng quan bảo : em tiến lại gần, đưa từng hồ sơ cho tui xem để còn duyệt. Cô Tám ngập ngừng đưa hết bìa tài liệu này đến bìa tài liệu khác, chỉ thấy quan dặn để sang bên cạnh rồi quan nhìn chau chau vào ngực cô.
Mấy lần cô Tám nghe nhồn nhột, cồn cào y như có ai ranh mãnh đang rờ xoa lên bộ ngực cô vậy. Mặt cô hồng đỏ lên, hai tai cũng đỏ và tay chưn líu quíu. Cô loáng thoáng nghe ông giám đốc nói : để tui biểu tổ chức chuyển cô vào làm chánh văn phòng cho tui, tiện hơn.
Truyen sex Cô Tám dâm dục
Từ đó cô Tám có một bàn giấy đặt cạnh ngay trước mặt ông giám đốc. Quan suốt ngày ngồi dựa ngửa ra ghế, nhích tới nhích lui, bánh xe kêu cót két mà mắt thì nhìn đăm đăm vào khoản ngực cô. Thỉnh thoảng lại nghe quan khen vu vơ : đẹp, đẹp, tuyệt ! hảo ! quá xá đẹp.
Cho đến một hôm quan tỏ vẻ âu sầu, cô Tám nghe quan thở dài than ngắn và bất đồ kêu lên : dạo này sở làm ăn thua lỗ quá, chắc dẹp tiệm đến nơi, tui lo tổ chức sắp xếp lại, e em mới vào sẽ bị gạt sớm. Cô Tám lo quính đít, phải năn nỉ ỉ ôi quan. Quan vẫn trầm ngâm, mãi sau mới gọi cô sang cùng ngồi chung để quan xem có cách nào giúp gỡ được chăng ?
Sau này cô Tám mới rành rõ đó là phù phép của giám đốc. Chả có giải thể, thu gọn gì ráo trọi, chẳng qua quan muốn mò cô nên hoạnh ra việc thế thôi. Khi cô xề xề đặt đít vào ngồi chung với quan thì chỉ nghe quan hổn hển nói : em đẹp quá, anh nhịn hết nổi. Miệng xuề xòa, còn hai tay quan ma mò sờ soạng tùm lum nơi ngực cô. Cô phải cắn răng nhắm mắt để quan đừng phật lòng.
Quan sờ xoa hết bên ngoài thì gạ cô cởi áo ra để nghía bên trong. Quan hứa chỉ nhìn thôi, nhưng khi cô mở vạt áo dài, quan nhìn thấy hai quả bưởi của cô chình ình thì quan gục luôn mặt vào hít lấy hít để. Cô nhột bằng chết mà không dám cự tuyệt. Quan hít còn cố dùng chót mũi gẩy cho cái yếm tụt ra. Cha mẹ ơi ! nhỏ lớn chưa bao giờ Tám bị đàn ông làm kỳ vậy. Hai tay quan khào khào bắt chuồn chuồn, vòng ra sau lưng cô lùng bùng mò gỡ lục cục lạc cạc.
Đến khi Tám nghe bầu yếm lỏng lỏng, nhìn xuống thì thấy quan đang chúi mũi nhồi lần lượt vú này vú khác như con nít nhồi banh. Quan lần thần như quỉ, tay vê vê vuốt vuốt, miệng nút nút nghe kinh. Tám vừa nhột vừa nghe hai núm vú cứng đanh lại nhon nhót. Quan vê mãi, vê mãi và sau thì hét nho nhỏ : sao em lại có cái núm xinh như ai gắn hột lựu vào đó.
Chưa gì quan lại chê phòng Nhứt : chả bù bà nhà anh, hai cái núm dầy cui như hai viên đá cuội, lại còn sứt mẻ nữa mới chán. Thế là từ đó Tám có thêm hỗn danh là Tám Hột Lựu. Ai không hiểu tưởng cô thích ăn sương sa hột lựu, chớ nào dè cái tên đó là do quan đặt cho cô.
Cô Tám vẫn thường ca cẩm khen thằng bé, không biết con cái nhà ai mà ngoan và lành như bụt. Đã thế nó còn nhát như cáy, hôm đến hỏi thuê phòng, nó rụt rụt rè rè như đi ăn trộm. Cô đùa nói ở đây có ai cho thuê, cho mướn gì đâu, làm thằng bé suýt đái ra quần, miệng lắp ba lắp bắp xin cáo từ. Cô Tám phải giữ lại giải thích, cu cậu mới phún ra là có người mách, nhưng thấy không để bảng nên không dám vào.
Thấy nó hay hay, sạch sẽ, cô Tám nhận cho vào ở, còn dặn dò khi gặp ông giám đốc cứ nhận là mợ mợ cháu cháu cho xong việc. Thằng bé đi học thì thôi, về là cấm cửa ra khỏi phòng, lắm khi cô Tám chẳng biết nó làm trò ma mò gì ở trỏng, tuy vậy cô cũng không léo hánh phá rầy nó.
Dần dần, dăm khi mười họa được thằng cu kể lể hoàn cảnh gia đình, cô Tám thấy thương chẳng lấy tiền thuê, lại còn nuôi cho ăn, cho học. Tội nghiệp nó ngồi ăn mắt la mày lét, chẳng dám ngước nhìn lên, cứ cúi gục mặt mà ăn. Cô Tám gắp cho món gì thì ăn, rót cho thức gì thì uống. Cô Tám nghĩ : cái thằng là cu mà nhát như cái hĩm, con giai đời nay đứa nào cũng như quỉ sứ mà nó thì tựa cục bột nhồi nước hiền khô.
Có lần cô Tám trêu đến ngồi cạnh bên, thằng bé nhẩy nhổm như bị lửa. Cô Tám cười khành khạch, thằng cu mặt đỏ tía tai, suýt xoa mãi mới ra tiếng : mợ đừng làm thế, nhỡ ông thấy con bị tội. Thì ra thằng bé sợ mà vẫn nhớ cái tiếng mợ, nên cô Tám yên chí lớn.
Đêm đêm nằm ngủ một mình, nhớ cảnh ông giám đốc mò sờ soạng vợ, cô Tám ức lòng, định bụng đã thế thì cô cũng bù lu bù loa lên cho ai thiệt thòi nấy biết. Nhưng ngặt cái chả lẽ cột lại đi tìm trâu, nên ấm ức nằm kên. Trò đàn bà con gái được bàn tay đàn ông măn mó biết mùi đời rồi, bắt nhịn thèm ai chịu cho nổi. Phương chi ông giám đốc lại còn mò cua bắt ốc, thọc vào tận trong hang lôi ra bằng được con nòng nọc thì làm sao cô Tám chẳng ngấm ngầm đòi.
Cho dù ông như gà, xịt xủi chưa leo lên đà rớt xuống nhưng có cái que đâm vào vẫn hơn để lỗ trống cho gió thổi e e. Cô Tám đâm phóng ảnh tô màu, nghĩ thằng cu mà ôm cô chắc mấy tầng trời cũng rớt, nên cô ủ ấp cách cù néo thằng nhỏ. Gần gần giờ ăn là cô đi tắm, để nước nôi nhễu nhão, mặc áo mỏng xuềnh xoàng, thằng nhỏ liếc có liếc mà nhìn thì đếch dám.
Một hôm, biết thằng bé hay lục ăn đêm, cô Tám tắm táp, cố tình quên đóng cửa, thằng bé xì xoạch mở tủ lanh, cô nghe rõ mà như không chú ý. Cái tủ lạnh bằng chất cứng mà cô Tám nghe nó rung, cô biết thằng bé trệu trạo. Cô vờ đứng dậy, xoay người ra phía cửa, vú vê, lông liếc hiện rõ ngời ngời, rồi cô hỏi đong đỏng : ai lục đục gì ngoải.
Thằng cu quính đến líu lưỡi, phải rặn mãi mới nói : con đi tìm ly sữa. Nhân tiện cô Tám nhờ nó vào kỳ hộ cái lưng, thằng bé nghĩ suy mãi mới thập thò vô. Cô xoay một vòng, cố tình lắc, hai vú rung lên như chuông và cô ưỡn ngửa người làm thằng bé chới với suýt ngã kêu : mợ, con lạy mợ.
Cô Tám như không nghe, gắt lên : tao nhờ mày kỳ lưng chứ làm gì mà mày lạy như tế sao thế. Thằng cu lại rên : con chết mất, mợ ơi ! Cô Tám bíu lấy tay nó lôi lại gần, cho nó chạm vào da thịt cô trấn an : này nó cắn mày mất tí thịt tí da nào chưa mà mày rống lên. Thằng bé một mực than : mợ ơi ! bất chợt ông đến thì ông giết con.
Cô Tám bắt phì cười, giờ tối khuya này, bố bảo ông cũng chẳng dám bỏ phòng Nhứt mà đi lộn xộn, nên cô nói mạnh : tội vạ gì tao chịu tất, tao sai mày chứ có phải tự dưng mày nhào vô đâu mà lo. Xong cô Tám di di bàn tay thằng bé vào cạnh sườn hối : này chà đi, chà mạnh vào.
Thằng bé nhắm tịt mắt nên quờ quạng như xẩm sờ đàn bà. Bàn tay nó run bắn nên không vững. Cô Tám phải ấp vào vú giữ một chặp để nó lắng bớt rạo rực, chừng thấy nó im im mới nới thả tay ra. Thằng bé cả đời nào đã sờ vú ai bao giờ nên nghe cái vẻ mềm mềm, bộng bộng thì lặng đi. Mãi mới dám ti hí mắt ra nhìn cho rõ : ôi chao người đâu lại có cặp vú đồ sộ và lù lù một đống như thế.
Tự dưng nó xiết kẽ răng, cô Tám hỏi : mày sao thế ? Nó nói lái đi : con ăn cơm chưa xỉa răng nên bị vướng cái gì khó chịu quá. Cô Tám liếc nhìn thấy giữa háng nó nhô ra một gậy, cô bèn ỡm ờ bảo : mày mắc răng thì dùng cây tăm mà xỉa. Thằng cu trố mắt ra nhìn, lúng búng : con đang ở đây thì tăm đâu ra, mợ.
Cô Tám vỗ vào háng nó một phát nhắn nhe : cây tăm này mà mày xỉa đến tao cũng rụng chứ đừng nói cái gì mắc trong răng mày. Thằng cún đã hoàn hồn, nghĩ bụng bà ấy đã hiến dâng mà còn nạnh họe gì nữa. Thực tình lâu nay thấy bà chờn vờn, nó cũng ham và mơ ước nhưng không dám, bởi thế cách vài hôm lại bắn máy bay. Nó nghĩ mớ quần lót giúi dấu dưới gầm giường mà mắc cỡ.
Ấy thế mà nó còn ráng phân bua : mợ nhờ thì con xin vâng, nhưng mợ thương đừng mách ông, con sợ lắm. Cô Tám nói liên chi hồ điệp : được rồi, yên chí, tao hứa mà. Vậy là thằng cu bắt đầu kỳ cọ cho mợ. Nó làng nhàng lau sau cổ, chà khắp lưng, cô Tám rên e e như con mèo được chủ vuốt.
Cô Tám cứ nghiêng dần lưng cho thằng bé chà, nhưng bàn tay nó vẫn trượt vì cô ngả ngớn rộng quá. Đến khi, nó đang xoa xoa gần nách thì cô Tám đột ngột xoay hẳn lại. Suýt nữa cái vú đâm xầm vào mặt nó, thằng cu kêu lên : mợ ! thì nghe cô Tám than van : mày lè phè kỳ cọ như thế làm tao ngứa thêm.
Rồi cô chỉ bày cho nó cách làm. Cô cầm lấy bàn tay nó dẫn chà quanh vú và bắt nó ấn mạnh vô. Đầu óc thằng bé quay vòng vòng, hai cái vú đong đưa, đong đưa thực dễ ghét. Cô Tám lim dim mắt tận hưởng, rồi a thần phù cô chê nó : mày làm rì rì như mèo chùi đít. Vứt bố nó khăn đi, dùng tay mà kỳ.
Thằng bé bàng hoàng, cô Tám giật luôn cái khăn vứt đi rồi nắm cả hai bàn tay nó đặt lên từng cái vú bảo : mày xòe rộng tay ra, kỳ chà cho tao mới đã. Thằng bé ù ù cạc cạc, tai điếc đặc, cô Tám lại ỏm tỏi : tao bảo mày có nghe không ? Thằng bé hốt hoảng vừa lắp bắp vừa nắn nắn cặp vú.
Quả thật cặp vú cô Tám ngoại cỡ, tay nó xoạc rộng hết cỡ mà vẫn không ôm trọn lấy mỗi bên. Chúng vẫn bè ra ở trên, ở dưới, bên hông, lạo xạo. Cô Tám có vẻ phê nên hơi ưỡn ngực ra, cặp vú dềnh lên nhọn lễu, thằng cu nhịu cả miệng. Cô Tám rên ư ử, thằng bé thấm vẻ mềm nên cũng căng bàn tay mà chà. Hai đầu vú sật sừ nhay đi nhay lại rồi cứng sừng sỏ lên, thằng cu reo như bắt được của : mợ ơi, hột lựu rơi ! Cô Tám đang phê cũng phải bật cười : hột lựu cái mả mẹ mày, núm vú tao đó con, mày bóp và vặt thế thì đến hạt châu cũng rụng chứ đừng nói là hạt lựu.
Thằng bé thẹn quá cỡ, ai ngờ kỳ cọ cách nào mà lại chuyển bóp vú mợ không hay. Nhưng đã qua cái cầu khó khăn lúc đầu nên nó mạnh dạn đề nghị : mợ để con cạy gỡ mớ ghét bám ở vú ra cho, chứ để lâu ngày nó ám hôi chua lắm. Cô Tám chẳng ừ chẳng hử, cứ để thằng nhỏ chăm chú làm.
Nó bưng bệ hai cái vú lên, đong đong như bợ cục đông sương vậy rồi tâng tâng khen rối rít : mợ có đôi vú to và luých quá. Thế này trách gì ai thấy chả muốn ngoạm một phát. Cô Tám nghe bủn rủn cả người, cái ông giám đốc cả đời chỉ xoe chứ có ngoạm đâu. Hay là thằng bé dấu nghề giờ mới phun tiệt ra.
Nghĩ vậy, cô Tám bảo nó : thì mày ngoạm thử xem nó có xây xứt tí nào không ? Thằng bé trợn mắt ướm hỏi : thiệt chứ Mợ. Cô Tám lẳng lặng gật đầu. Thằng cu nâng từ dưới lườn vú lên, đăm đăm nhìn thật lâu vào vồng, núm và tấm tắc : thấy cái mặt dễ ghét. Cô Tám bỗng đâm hồi hộp, theo dõi.