Đây là một truyện loạn luân cực kỳ hấp dẫn và lôi cuốn bởi nó mang đến những tình tiết khó lường…

Lâu lâu, Lợi vẫn thường nghe mẹ nhắc đến cô Tình – em út của bố như là một vĩ nhân của gia đình. Chẳng biết lúc Lợi còn nhỏ, nó có biết cô Tình hay không, chứ bây giờ ngộ nhỡ gặp cô đi ngoài đường, chắc nó cũng chả biết ai là ai.

Thật tình mà nói, gần đây cô có mặt trong đám cưới chị Năm Hoàng và anh Vương nhưng có lẽ là hôm đó đông người quá nên Lợi không để ý đến chăng?

Ở cuốn album hình đám cưới chị Hoàng, cô Tình có mặt trong một vài tấm hình ; đó là một người phụ nữ trạc tuổi từ 35 đến 38 với nét mặt khôi ngô, trẻ trung, tươi tắn và hiền hậu.

Theo lời mẹ thì hiện giờ vợ chồng cô Tình ở tại nông trường cao su Cẩm Đường, Huyện Long Khánh nhưng trước kia, khi Lợi mới vừa chào đời thì cô cũng ở ngay tại xóm Trại II, Bà Rịa và ba ngày trước đó, cô vừa hạ sinh một thằng con trai bằng tuổi nó.

Lúc ấy, mẹ Lợi bị bệnh u nang tuyến sữa nên đành phải nhờ cô Tình cho Lợi bú thép gần cả năm trời mới chuyển qua bú bình ; như vậy, nói cho đúng ra thì cô Tình là người mẹ nuôi của Lợi.

Vì hoàn cảnh sống như trên nên càng lớn, Lợi càng thân quen với ngôi nhà cô Tình chẳng khác gì nhà nó và mãi đến khi nó lên 6 tuổi thì vợ chồng cô Tình mới rời Bà Rịa, chuyển lên Cẩm Đường sinh sống bằng ba sào rẫy café do hai vợ chồng tạo dựng được.

Mới đây, bố mẹ Lợi nhận được thư cô Tình gửi đến thăm hỏi sức khỏe gia đình và nhắn gửi Lợi là nếu rãnh rỗi thì lên phụ giúp cô thu hoạch café ; bởi vì chồng cô lái xe Nam Bắc thường xuyên không có ở nhà, con trai cô thì ở nhà nội tại Sài Gòn để học cấp III nên một mình cô ở nhà làm không xuể. Cuối thư, cô còn cẩn thận vẽ sơ đồ đường đi từ Bà Rịa đến ngay nhà cô.

Vì còn hơn 3 tuần nữa mới vào năm học mới, vả lại nó cũng muốn gặp lại mẹ nuôi sau 10 năm trời xa cách cho nên Lợi liền xin phép bố mẹ đi Cẩm Đường phụ giúp cô Tình hái café.

Dĩ nhiên, bố mẹ đồng ý ngay vì đây là việc phụ giúp cô ruột chứ chẳng phải là đi chơi đi bời gì cho cam. Sơ đồ cô Tình vẽ trong thư thật chính xác nên Lợi chỉ cần dựa theo đó mà đi, không cần phải hỏi thăm ai cả.

Đầu tiên, Lợi đón xe đò Bà Rịa – Long Khánh, khoảng 37 cây số thì đến ngã ba bên tay trái có biển đề Nông trường cao su Cẩm Đường – vào 30 cây số. Nó xuống xe tại đây và đón xe ôm đi tiếp vào nông trường.

Bây giờ, tuy mới khoảng 9 giờ nhưng trời rất nắng và oi bức ; đi một lèo gần 70 cây số như thế này quả cũng rất là phê. Qua trụ sở Ban giám đốc Nông trường, gặp ngỏ hẽm đầu tiên bên phải, chạy vào khoảng 30m, ngó thấy một căn nhà mái tôn có cổng rào màu xanh là nhà cô Tình.

Sau khi móc túi lấy 30.000đ trả tiền xe ôm, Lợi đứng tần ngần trước cánh cổng sơn xanh đóng kín im ỉm và thầm nghĩ chẳng biết có phải nhà này không ta? Nếu như không phải thì toi công mà nếu là đúng mà cô Tình đi vắng thì cũng chết ươn chết dở.

Lợi cất tiếng gọi đến lần thứ ba thì từ trong nhà có một người phụ nữ trong bộ quần áo bằng vải thun đen đon đả đi ra. Tuy chưa thấy được mặt nhưng Lợi đã nghe tiếng cười giòn tan của cô Tình :

– Lợi lên rồi đó hả? Sao đi nắng quá vậy? Đi xe có mệt không con?
– Dạ, con vừa mới tới. Cô đang làm gì vậy?

– Cô đang nấu cơm. Hồi sáng này, cô bị nhảy mũi quá chừng, biết là con lên nên cô làm nguyên con gà mái để con ăn cho mát.
– Con ăn thì mát còn cô ăn thì nóng, phải không cô?
– Cái thằng quỷ này, dám nói móc họng cô đó hả?

Hai cô trò thích chí cười vang thật vui vẻ. Tuy đất ở Cẩm Đường này là đất đỏ lại đầy bụi nhưng trong nhà cô Tình thật sạch sẽ và ngăn nắp. Gian nhà nhỏ nhoi, nền tráng gạch bông bóng loáng và chia làm ba phần : phần trước là phòng khách với bộ salon, tủ thờ, tủ ti vi ; phần giữa là hai phòng ngủ còn phần sau là bếp và phòng tắm – vệ sinh.

Cô Tình bảo Lợi mang túi xách quần áo và đồ đạc vào cất trong phòng ngủ liền kề với bếp ; đây là nơi nghỉ ngơi của con trai cô mỗi khi nó về thăm cô. Trong phòng không có kê giường mà chỉ đặt dưới nền gạch một tấm đệm dày 1,5 tấc trãi drap màu hồng rất đẹp mắt, chiếm diện tích khoảng 3,5-4m2.

-”Chắc nơi này cũng rất là ít muỗi “– Lợi nghĩ thầm , nên chả thấy giăng mùng và trên đệm có đặt sẵn một cái gối tai bèo, một cái gối ôm cùng một cái mền con rồng màu xanh. Cũng còn có thêm một cái tủ nhỏ bằng gỗ lim lên nước khá đẹp dùng để đựng quần áo và trên tường gắn chặt sẵn một cái quạt máy hiệu Hali.

Nội nhìn qua đồ đạc bày trí trong phòng ngủ như thế này cũng đủ đánh giá được chủ nhân căn nhà là người tuy giàu có nhưng không se sua, hoang phí. Lợi lấy khăn tắm, áo thun và quần đùi từ túi xách ra rồi xuống phòng tắm sau bếp.

Phòng tắm cũng được bày biện những vật dụng cần thiết: nào là vòi mở thông với hệ thống bơm âm nước từ dưới đất lên, nào là sữa tắm và xà bông tắm, nào là móc treo quần áo, kiếng và lược cũng như thau, thùng chứa nước.

Đang tắm thật thoải mái vô cùng thì nó nghe tiếng cô ở ngoài vọng vào:

– Nè Lợi, quần áo dơ con mang ra đây bỏ vào máy giặt để tối cô giặt cho, nghe chưa?

Không biết mẹ nuôi mình giàu đến mức độ nào mà sao nhà có thật đủ thứ, có khi còn nhiều hơn cả nhà mình? Lợi chỉ nghĩ thầm vậy thôi rồi lấy khăn lau khô người, mặc quần đùi và áo thun vào. Nó mở cửa phòng tắm, gom hết quần áo của nó đến bỏ vào trong cái máy giặt hiệu Arial đặt cách đó chừng 3m.

Lúc ấy, cô Tình đang dọn bữa trưa trên chiếc bàn gỗ tròn gần đó ; một nồi cháo gà bốc khói nghi ngút, thơm phức cùng với một đĩa thịt gà luộc vàng ươm béo ngậy và một chén nhỏ muối tiêu. Vài cọng rau răm, rau húng, rau quế và hai cái bát, hai cái muỗng, hai đôi đũa làm tăng thêm vị giác ngon miệng thích thú cho cả hai cô cháu

Lợi lễ phép múc cháo từ nồi vào hai bát cho cô Tình và nó, còn cô Tình thì ân cần dùng đũa gắp cái đùi gà vàng ruộm trong đĩa bỏ vào chén cháo của Lợi

– Nè Lợi, con ăn đi! Sao mà người gầy thế? Thằng Huy con cô nó gấp hai con đấy! Con ăn nhiều vào đi! Trước khi trở về Bà Rịa, ít nhất con cũng phải tăng lên 5 kg thì cô mới chịu.
– Dạ, cám ơn cô! À, cô ơi, sao hè rồi mà em Huy không về đây?
– Nó còn phải đi học thêm nên sao về được. Này, năm lớp 10 vừa rồi, học lực con xếp loại gì vậy?
– Dạ, con được học sinh tiên tiến!

– Học sinh tiên tiến à? Vậy cũng được rồi! Con biết không, thằng Huy nó là học sinh xuất sắc cơ đấy!
Sau khi dùng bữa trưa xong, Lợi phụ cô Tình rửa chén bát, mở tủ lạnh rót nước uống rồi vào phòng ngủ, bật quạt máy lên và ngã lăn xuống tấm đệm.

Tuy trời bên ngoài khá nóng nhưng không khí trong phòng rất dễ chịu nhờ chiếc quạt máy quay qua quay lại điều hòa. Lợi cảm thấy cô Tình yêu thương, cưng chìu nó thật lòng như hồi nó còn nhỏ, chứ không phải là gượng gạo và khách sáo cốt chỉ để lấy lòng bố mẹ Lợi ; bởi dù gì đi nữa thì Lợi lớn lên cũng chính là nhờ dòng sữa của cô chứ của ai.

Mười năm trôi qua, tuy hồi đó nó chưa có khái niệm gì về nhan sắc cô nhưng nó quả quyết là cô cũng vẫn khôi ngô, trẻ trung, tươi tắn như ngày nào. So với những tấm hình chụp trong đám cưới chị Hoàng, cô Tình có phần nổi nét hơn cả chính mình. Cũng đều cùng ở lứa tuổi 38 nhưng sao so với mợ Yến thì cô Tình lại gần như trẻ hơn đến những 10 tuổi?

Còn về nhan sắc thì khi mợ Yến đạt 1 thì cô Tình phải là 9, 10. Mái tóc cô hay là mây là suối? Nói ví von như vậy có nghĩa là mái tóc cô thật bềnh bồng, thật thướt tha, thật óng ả và thật mịn màng với những lọn tóc uốn xiton hơi quăn, mềm mại phủ xõa quá hai vai cô một ít. Khuôn mặt trái xoan đầy sắc nét và góc cạnh cũng như toàn bộ da thịt cô đều trắng nõn như bông gòn.

Là một phụ nữ sinh ra trên đất Huế kinh đô nên vầng trán cô khá cao và đặc biệt, đôi mắt lá liễu đen nhánh, long lanh, ngời sáng, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau dễ dàng hạ gục bất cứ gã đàn ông nào dù là già hay trẻ. Sống mũi dọc dừa thanh cao nằm cân đối, gọn gàng giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền. Vầng cổ cô cao, lộ rõ ba ngấn và nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là hai làn môi mọng đỏ đều đặn hình trái tim thật tươi thắm, thật mềm mại ; khi cười thì đôi môi ấy luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng.

Hai bờ vai cô tuy mảnh mai nhưng đầy đặn, vòng lưng cô mềm lại, hai gò ngực căng tròn, vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả ; cặp đùi cô săn chắc, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng nuốt. Tất cả đã không quên kết nối những đường nét tuyệt mỹ, yêu kiều và diễm lệ để mà tạc nên một cơ thể Tây Thi của Ngô Phù Sai hồi sinh trong ánh hào quang rực rỡ chói chang.

Dù sao đi nữa thì Lợi cũng chỉ là tơ tưởng vậy thôi, chứ nào nó dám có ý nghĩ nào không trong sáng với cô Tình – người mẹ nuôi ; nếu có thì ông trời cứ trừng phạt nó. Nó mau chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành, mê mệt, say sưa và thoải mái làm sao.

Quả là cuộc đời có nhiều chuyện thật éo le, không sao có thể ngờ được đã đưa đẩy nó và cô Tình, chẳng khác gì loài thiêu thân lao vào cuộc tình loạn luân tội lỗi đầy hào quang của lạc thú nhục dục ở tại một vùng đất xa xôi, hẻo lánh chưa hề đặt chân đến trong một đêm lạnh lẽo về sáng.

Khi Lợi bừng tình dậy thì đồng hồ đeo tay điện tử của nó đã chỉ 5 giờ chiều ; nó mệt mỏi xuống phòng tắm rửa mặt. Cô Tình đang làm món gà kho gừng và canh cải ngọt, thấy Lợi, cô lên tiếng :

– Bộ ở Bà Rịa thiếu ngủ hả con sao mà ngủ như chết rồi vậy?
– Dạ, tại hồi sáng ngồi xe mệt quá cô ơi! À cô, ngày mai cô làm gì để con phụ?

– Chứ con không nghĩ là mới lên đã bắt con làm việc rồi à? Bữa nay thứ mấy rồi con?
– Dạ, thứ năm cô!
– À, vậy thì mai và mốt, con với cô ra vườn café sau nhà lặt hạt nhé. Đến chủ nhật, con chở cô qua nông trường Bình Sơn ăn đám cưới nhà một người bạn cô, có nghe không?

– Xin tuân lệnh sư mẫu! Nhưng… Bình Sơn ở đâu vậy cô? Có xa không cô?
– Từ đây qua đó, tính cả đi lẫn về khoảng gần 200 cây số. Sáng 8 giờ mình đi, qua tới đó khoảng hơn 10 giờ. Còn chiều thì 3 giờ, mình sẽ về cho mát, cố gắng chạy nhanh sao 5 giờ về đến nhà là vừa.

Sáng chủ nhật, cô Tình dậy sớm để soạn sửa quần áo sau khi vào bếp làm xong cho cô và Lợi hai phần bánh mì ốpla. Ăn sáng xong, cô Tình vào phòng ngủ và chút sau, cô trở ra gọn gàng và tươi tắn trong bộ đầm màu kem ; cô chỉ trang điểm khuôn mặt phớt nhẹ một chút chứ không diêm dúa cầu kỳ nhưng cũng đủ làm cho cô tự nổi bật lên.

Lợi thì thật là đơn giản, chỉ một chiếc quần tây gapardin màu xám và một chiếc áo thun kiểu màu xanh dương. Nó cầm chìa khóa chiếc xe Cup 81 phân khối 72cc từ nơi tay cô, dắt xe từ nơi phòng khách ra, nổ máy xe depa một chập rồi chạy qua cổng.

Cô Tình sau khi khóa cửa nhà và cổng cẩn thận, một tay cầm dù, một tay cầm bóp xách tay, ngồi lên yên sau chiếc Cup 81 ; theo hướng chỉ của cô, Lợi từ từ rồ ga cho xe chạy ra đường lớn, rẽ tay trái chay thẳng. Vì tối qua trời mưa một trận khá lớn nên mặt đường lúc này thật quang đãng và hoàn toàn không hề có bụi.

Chạy được một quãng, cô Tình bảo Lợi chạy vào cây xăng cạnh đường đổ 3lit xăng vào xe rồi chạy tiếp. Đây cũng chính là một trong những lý do đưa đẩy hai cô cháu yêu nhau đêm nay, bởi lẽ nếu lúc này cô bảo Lợi đổ 4lit xăng thì bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện gì trục trặc cả.

Trên đường đi, vì thấy còn sớm nên sau khi chạy được khoảng 1 giờ đồng hồ, hai cô cháu dừng xe tại một ngã ba, vào quán uống café một hồi lâu rồi tiếp tục rẽ trái đi tiếp. Khi đến nơi, hai cô cháu thấy khách mời cũng đã bắt đầu nhộn nhịp đi đến dập dìu.
Sau khi bước qua cổng hoa, tự tay cho phong bì đựng tiền mừng vào cái hộp hình trái tim và ký tên vào miếng vải lụa, hai cô cháu chọn ngồi nơi một bàn tiệc gần cửa ra vào; lúc này, trong bàn đã có 4-5 người ngồi sẵn và hình như đó là bạn bè của cô Tình nên Lợi thấy họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ, thoải mái.

Đúng 11 giờ 30 phút, lễ cưới bắt đầu với các nghi thức tuyên bố, giới thiệu cô dâu – chú rễ và đại diện hai họ, khui và mời rượu…Đám cưới diễn ra thật vui nhộn, linh đình với tất cả 5 món ăn sang trọng, ngon lành. Cô Tình vừa ăn vừa gắp thức ăn cho đầy vào chén của Lợi và cứ giục nó ăn ; thỉnh thoảng, Lợi cũng “nịnh đầm”gắp lại cho cô Tình một vài miếng.

Sau đó, có một số người lên hát và trong đó có cả cô Tình ; cô hát bài Đám cưới trên đường quê thật hay vì khi cô hát xong, mọi người đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng cô. Đến gần 1 giờ trưa, tiệc mới tàn ; cô Tình và Lợi được chủ nhân mời vào nhà trong nghỉ ngơi.

Trong khi cô Tình vào buồng ngủ cùng bà chủ nhà vốn là bạn của cô, Lợi ngồi nơi phòng khách xem phim video cùng với một số thanh thiếu niên. Khoảng 30 phút sau, buồn ngủ quá, Lợi chạy ra sau bếp thì thấy có một cái võng xếp trống không thì liền nằm xuống đó và ngủ ngay, không còn biết trời trăng chi nữa.

Cũng may là khi nãy, Lợi chỉ dám uống nước ngọt mà thôi còn cô Tình thì cũng uống khoảng 4-5 ly bia nhưng xem chừng thì tửu lượng cô khá mạnh vì thấy cô vẫn tỉnh táo như thường.

Khoảng 3 giờ chiều, cô Tình đánh thức Lợi dậy để đi về ; nó lật đật đi rửa mặt rồi xin phép chủ nhà, dắt xe ra khỏi cổng. Cô Tình chào hỏi chủ gia xong, để cái túi nilon màu xanh đựng thức ăn bà chủ nhà cho nơi giỏ trước xe máy rồi ngồi lên yên sau xe và xe từ từ giã biệt nông trường Bình Sơn bỏ lại phía sau.

Đường về chậm hơn đường đi vì gió ngược chiều khá mạnh. Hai cô cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

– Cô ơi, ngộ nhỡ bữa nay chủ nhật, dượng Hải về nhà rồi sao hở cô?
– Trời ơi, có Tết đi nữa, ổng cũng chẳng về đừng nói chi là ngày thường, mà nếu có về thiệt thì cũng đâu có sao con, ổng có chìa khóa nhà riêng mà!

Trời càng lúc càng về chiều và chiếc xe Honda Cup 81 của cô Tình cứ theo quán tính chạy miết chạy miết ; hai cô cháu tuy chẳng có ai say cả nhưng vì không để ý đường nên hoàn toàn không hề biết là tai họa đang dần dần ập đến với mình.

Lòng đường càng lúc càng thu hẹp lại và tuyệt nhiên chẳng hề thấy một chiếc xe nào qua lại như lúc nãy nữa. Mãi đến khi cô Tình thấy hơi là lạ, vội lên tiếng bảo Lợi dừng xe lại thì cũng vừa đúng lúc xe tự động tắt máy.

Lợi xuống xe, dựng xe lên và mở nắp bình xăng thì thấy trong bình cạn khô, không còn một giọt. Nó ngao ngán nhìn quanh hai bên đường thì chỉ thấy toàn là những hàng cây bạch đàn xanh ngắt, rậm rạp.
– Cô ơi, giờ tính sao đây cô?

Giọng cô Tình thật bình tĩnh:

– Ban nãy, con chạy đến ngã ba mà cô không nhắc con rẽ phải nên con cứ chạy thẳng miết. Giờ thì xe hết xăng rồi, có muốn quay lại cũng không được.Vậy mình cứ dắt bộ đi tới xem phía trước có xóm làng gì không rồi hẵng tính.

Cô Tình quả thật là sáng suốt vì lúc bấy giờ, trời đã bắt đầu chạng vạng và hai cô cháu dắt xe lầm lũi đi tới một chút thôi thì trời đã tối hẳn. Lúc này, Lợi mới cảm thấy hơi sờ sợ vì bóng tối thường là nơi trú ẩn của bất kỳ tội ác nào.

Dù là hết xăng nhưng chiếc xe Cup 81 70cc là một tài sản đắt giá nhất ở nơi khỉ ho cò gáy này, vả lại cô Tình tuy đã có chồng con nhưng nhan sắc cô vẫn còn mặn mà như vậy thì nếu gặp bọn dâm tặc thì dễ dầu gì mà bỏ qua một bông hoa chưa tàn như thế này.

Bụng cứ đánh lô tô, Lợi vừa dắt xe rảo bước vừa giục cô Tình đi nhanh lên. Cũng may là bữa nay là ngày rằm nên trăng lên rất sớm và do vậy, hai cô cháu cũng thấy được đường để mà đi. Một hồi lâu sau, hai cô cháu dừng lại vì trước mặt là một cái hồ rộng, bốn bề gió lộng thật mát mẻ.

Thấy cái hồ này, bỗng dưng Lợi bồi hồi nhớ lại cái hồ Cá sấu ở dưới Núi nhọn, nơi từng chứng kiến mối tình loạn luân giữa nó và chị Ba Hường. Cạnh bồ hồ có một doi đất hình chữ nhật khoảng 10m2 và trên đó có cất một cái chòi chăn vịt nhỏ bé, thấp lè tè, mái lợp bằng lá dừa nước.

– Nè con, con coi cái chòi kia có ai ở không? Nếu không, hai cô cháu mình dắt xe vào đó ngủ đỡ đêm nay rồi sáng mai hãy trở ra đường về vậy.

Lợi lập tức dựng xe chạy vào chòi rồi trở ra liền, báo cho cô Tình biết là trong chòi chẳng có ai cả. Nó quay chiếc xe Honda lại và dắt thẳng vào bên trong chòi ; cô Tình đi sau nó, vẫn bình tĩnh ung dung như mọi khi.

Bốn vách chòi được ốp bằng lá buôn rất kín đáo và trong chòi, ngoài một cái chõng tre trãi tấm chiếu sờn mòn cũ kỷ và có một cái gối ôm mốc meo ra thì không còn vật dụng gì khác.

– Nhờ có bóng trăng bên ngoài soi tỏ nên Lợi nhặt được ở dưới đất nơi chân chõng mấy cây nến và cả cái hộp diêm quẹt. Nó bật diêm, đốt sáng một cây nến và cắm vào một chổ khuất gió nơi đầu chõng.

– Cũng may là chủ nhà có cho mình thức ăn mang về, chứ nếu không thì chắc chắn hai cô cháu mình sẽ chết đói thê thảm cho mà coi!

Cô Tình nói giọng vui vẻ rồi cuốn một phần chiếu lên, lấy túi thức ăn nơi giỏ trước xe máy bày ra chõng nào bánh mì, nào chả lụa, nào xôi, nào gà luộc. Hai cô cháu vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ và tưởng chừng như không có cuộc vui nào trên thế gian bằng cuộc vui này. Tiếng cười giòn tan của hai cô cháu như xé tan không gian tĩnh mịch của đêm tối.

Khi đã no nê, cô Tình cột túi thức ăn còn dư, bỏ vào giỏ trước xe máy rồi cùng Lợi ra khỏi chòi, đến mé hồ khoát nước súc miệng, rửa mặt và tay chân ; nước hồ hơi lờ lợ nhưng cũng có thể uống được từng ngụm để đỡ qua cơn khát.

Trở vào chòi, cô Tình trãi tấm chiếu trên chõng ra như cũ rồi cô nằm xuống ở mé trong chõng, gối đầu lên chiếc gối ôm ; cô nhường cho Lợi nằm ở mé ngoài. Vì chẳng may gặp cơn khốn đốn thế này nên đành phải chịu không thể nào thay quần áo để ngủ ; Lợi nằm xuống mé ngoài chõng và cả hai cô cháu lại tiếp tục trò chuyện.

– Nè Lợi, kể ra thì cô cháu mình đi lạc mà cũng sướng chứ bộ! Có nến đốt, được ăn no, có nước uống, lại có chổ nằm, chỉ tiếc là không thay được quần áo và chẳng có mền đắp thôi.
– Cũng tại con chạy xe bị lạc nên mới làm phiền cô như thế này! Giọng Lợi bùi ngùi.

– Con có lỗi gì đâu. Tại cô mà! Hồi nãy, đến ngã ba nếu cô mà nhớ ra là rẽ phải thì đâu có lạc như thế này.
– À, con nhớ rồi! Ở ngã ba có quán café hồi sáng mình ghé uống, có phải không cô? Giá như hồi nãy mình mà vô quán uống café nữa thì chưa chắc gì đã bị lạc.

– Thôi mà, đừng có tự trách mình nữa mà! Dù sao thì nhờ vậy nên hai cô cháu mình lâu rồi mới được dịp ngủ chung với nhau như thế này. Con có nhớ không vậy hả?

Bất chợt cô Tình giựt mình, với vẻ hốt hoảng cô ngồi dậy và tuy thái độ cô khá bình tĩnh nhưng giọng nói cô thì không được bình thường cho lắm.

– Nè Lợi, con coi giùm cô có con gì vừa mới bò vào bên trong áo cô!!!

Lúc này, Lợi mới nhận ra là từ sáng tới giờ, cô Tình mặc cái áo đầm màu kem loại tròng cổ ; loại áo này hở rộng nhiều ở dưới nên nếu không cẩn thận khi nằm thì rất dễ bị bất cứ con vật gì hễ nhỏ hoặc dài chui vào.

Trong cảm giác sợ sệt, cô Tình không nhận định được đó là con vật gì và nó đang bò đến đâu trên người cô ; cô chỉ biết nó hơi dài dài, lành lạnh, làm cho cô nhột nhạt khó chịu mà thôi.

Lập tức, Lợi ngồi dậy và nhanh như chớp, để giải thoát cô Tình, nó nhanh chóng luồn hẳn hai bàn tay vào bên trong áo đầm cô, từ phía dưới bắt đầu mò lần lên trên để tìm cho bằng được con vật nào đó đã dám ngang nhiên xúc phạm thân thể ngọc ngà của cô.

Dĩ nhiên, tuy đây không phải là quan hệ tình dục nhưng hai bàn tay Lợi gần như mò hết cả người cô Tình và một hồi lâu, nó mới bắt được một con rắn mối dài khoảng 1 tấc và to bằng ngón tay cái ở chổ nách phải cô.

Nó giơ cao con rắn cho cô Tình thấy rồi chạy ra ngoài, vứt con rắn xuống hồ rồi khoát nước rửa tay. Lúc Lợi trở vào nằm xuống bên cạnh cô thì cô Tình bỗng kéo tay nó ngồi dậy.

– Nè, trời đất ơi! Không có con, chắc cô chết mất. Cô cám ơn con nhiều!
– Thôi mà, ơn nghĩa gì đâu cô! Con còn phải xin lỗi cô là đằng khác.
– Tại sao con phải xin lỗi cô?

– Tại…tại…con dám mò… trên người cô! – Giọng Lợi hơi ngập ngừng.
– Thôi đi, ông thần ơi! – Cô Tình cười – Thì con có mò thì mới bắt được con rắn chứ, có phải không nào? À mà này, chứ hồi nhỏ con vẫn thường mò người cô đó sao? Cô Tình cười bí hiểm

– Dạ, hồi nhỏ khác giờ khác chứ cô, đâu có giống!

Cô Tình cười khúc khích, lần bàn tay búp măng lên xoa xoa đầu tóc thằng cháu ruột. Bên ngoài trời, lúc này bất chợt gió nổi lên tứ bề, luồn vào bên trong chòi khiến cô Tình cảm thấy nổi da gà vì lạnh và bất giác, cô xích người ngồi sát vào người Lợi.

Cảm nhận được là cô mình đang cần được sưởi ấm để xua tan cơn lạnh giá của thiên nhiên hay là từ cõi lòng cô? Mùi xà bông Camay, mùi son phấn, mùi nước hoa và mùi da thịt thoang thoảng từ mái tóc, khuôn mặt và thân thể người cô ruột, từ từ lan tỏa qua khoang mũi Lợi, kích thích toàn bộ vị giác rồi nhanh chóng lan tỏa thành những phấn khích đam mê cùng cực một cách thật khó hiểu.

Dĩ nhiên là nó dễ dàng biết là bản thân nó đang ham muốn điều gì ở nơi cô Tình. Có điều là nó không làm sao lý giải được là tại sao lại như thế, khi bỗng dưng đôi môi nó nhẹ lần xuống hôn lên mái tóc êm ái, mượt mà, mềm mại, mịn màng như nhung của cô Tình.

Cô tuyệt đối không phản ứng gì cả, trái lại cô còn mỉm miệng cười sung sướng. Cô nhận thấy cánh tay phải thằng cháu đang ôm quàng qua vòng lưng thon thả, mềm mại của cô; tuy hơi cảm thấy bất ngờ nhưng cô không ngạc nhiên hay giận dữ mà dường như là cô đang chờ đợi nó thì phải?

Khi đôi môi Lợi vừa hôn lần xuống trán và đôi mắt đẹp thần sầu của cô thì cô khẽ oằn người lại, bàn tay phải của cô lần lên níu lấy bờ vai trái thằng cháu và cô khẽ hôn trả vào mũi, vào mắt nó. Không gian đêm khuya tĩnh mịch, vắng lặng như đang lắng đọng đến tận cùng xung quanh hai cô cháu.

Có lẽ là gần 10 phút sau, hai mợ cháu say sưa ngây ngất hôn nhau từng cái một ; dần dần riết rồi như là mưa như là gió trên khắp khuôn mặt của nhau, đến nỗi dính bết cả nước bọt lên da mặt cả hai.

Thực tình mà nói, khi nãy hai bàn tay Lợi mò khắp người cô Tình tìm kiếm con rắn mối, đối với Lợi thì thật là bình thường vì mục đích của nó chỉ là để giúp cô thôi chứ chẳng hề có ý gì khác ; còn cô Tình thì lại khác vì cô hoàn toàn không thể nào lý giải được là cô lại nhanh chóng bị kích thích, ham muốn, rạo rực bởi hai bàn tay thằng cháu.

Mặc dù cô biết nếu như vậy thì đó chính là loạn luân, là tội lỗi không sai chút xíu nào cả nhưng sao mà cõi lòng và trái tim cô vẫn cứ bồi hồi, xao xuyến, bâng khuâng?

Chắc có lẽ là do hoàn cảnh cô tuy có chồng nhưng vì chồng cứ lo mãi xuôi ngược chạy xe từ Nam ra Bắc và ngược lại nên ngày qua tháng lại, cô vẫn cứ phòng không gối chiếc dù là vợ chồng cô không hề có gì trục trặc, mâu thuẫn với nhau cả.

Lợi nhận thấy từ dưới xương cùng liên tiếp phát ra những luồng hơi nóng rần rật chạy dọc theo hai bên cột sống lên chiếm lĩnh toàn bộ trung ương thần kinh rồi nhanh chóng lan tỏa khắp châu thân.

Hai cô cháu lúc này nhịp tim càng mạnh lên và rối loạn, hơi thở càng hổn hển khác thường ; cả hai tuy không nói ra nhưng đồng hiểu nhau là họ đang rất muốn cùng với nhau bước hẳn vào tình yêu.

Đó chính là lúc đôi môi của Lợi mày mò kiếm tìm đôi môi hơi rộng và mỏng nhưng mọng đỏ, tươi thắm của cô Tình.

Dĩ nhiên, cô cảm nhận được ngay điều đó ; tuy cô không phản ứng hay né tránh nhưng dù sao đi nữa, cô cũng có hơi chần chừ và bẽn lẽn một chút rồi ngập ngừng mở rộng đôi môi đón nhận lấy đôi môi thằng cháu.

Vậy là tiếng sét ái tình vừa nổ vang trong cõi lòng hai cô cháu, làm nóng rực lên hai trái tim dường như đã nguội lạnh.

Vì là lần đầu tiên và quá bất ngờ nên hai cô cháu không khỏi run rẫy, ngượng ngùng, vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp gắn môi vào với nhau rồi rời ra ngay, lại gắn vào, lại rời ra thật gượng gạo và nhát gừng nhưng gần 2 phút sau thì hai cô cháu bắt đầu say đắm ngấu nghiến hôn nhau như đôi tình nhân đã xa cách bao năm thèm thuồng chút xác thịt.

Môi Lợi ngậm môi cô, lưỡi nó tìm lưỡi cô, nó và cô Tình hôn nhau cuồng loạn, ngất ngây ngỡ như trái đất ngừng quay, mây ngừng bay, gió ngừng thở và nước hồ đứng im để chứng kiến cảnh âu yếm, hoan lạc của hai cô cháu ruột.

Cùng lúc này, hai bàn tay của Lợi tuy không được mời chào nhưng cũng đang mày mò, nhẹ nhàng sờ soạng lung tung hết lưng rồi đến vai cô, xuống ngực và bụng cô một cách khá là tự nhiên và dạn dĩ.

– Cô Tình thật thản nhiên trước hành vi của Lợi tuy trong lòng cô cũng cảm thấy hơi e dè và ngại ngùng không sao tả được vì lần đầu tiên, cô thật chẳng ngờ thằng cháu và cũng là con nuôi của cô lại mạnh dạn đến như vậy.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận